Trong một cuốn tiểu thuyết của một nhà văn nước ngoài, có kể rằng:
Một ngày nọ, một đoàn xiếc đến một thị trấn nhỏ. Vì có rất nhiều việc lặt vặt cần làm, họ tạm thời tuyển người địa phương làm công. Làm ba tiếng thì được một vé xem khu ngoài rìa, làm sáu tiếng thì có thể vào khu trong, còn nếu làm suốt cả ngày, sẽ được tặng một vé ngồi hàng ghế đầu tiên, ngay chính giữa – vị trí đẹp nhất để xem buổi diễn.
Có hai anh em nhà nghèo từ lâu đã mơ ước được xem gấu, sư tử và chú hề trong đoàn xiếc, nhưng vì không có tiền mua vé, nên họ quyết định đi làm thuê.
Thế là, họ bắt đầu một ngày lao động vất vả: khiêng đạo cụ, dựng sân khấu, xách nước, quét dọn... từ lúc mặt trời mọc cho đến khi hoàng hôn buông xuống, không ngơi nghỉ dù chỉ một phút.
Buổi tối, sau một ngày làm việc khổ cực, hai cậu bé vừa đói vừa mệt cuối cùng cũng được bước vào rạp xiếc. Họ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, giữa những ánh đèn rực rỡ, nhưng toàn thân đầy bụi đất, tay chân phồng rộp vì lao lực. Khi người dẫn chương trình bước ra và khán giả vỗ tay nồng nhiệt, hai đứa trẻ tội nghiệp lại gục xuống ngủ say trong tiếng vỗ tay ấy.
Thế giới này thật rực rỡ, cũng giống như buổi biểu diễn xiếc kia.
Và ai trong chúng ta cũng khao khát được ngồi ở vị trí tốt nhất để ngắm nhìn màn trình diễn của cuộc đời.
Từ khi bước chân vào đời, ta luôn được khuyên rằng phải nỗ lực hết mình để tiến lên phía trước, phải giành lấy vị trí đầu tiên, phải vươn đến đỉnh cao.
Nhưng khi ngoảnh lại, hãy tự hỏi:
Bạn muốn vui vẻ tận hưởng buổi diễn trong khu giữa khán đài, với năng lực và sức mình có thể,
hay muốn cố gắng đến kiệt sức, giành chỗ ngồi đẹp nhất – chỉ để ngủ quên trong buổi diễn ấy?
Nỗ lực, phấn đấu, chăm chỉ – dĩ nhiên là những đức tính tốt.
Nhưng cùng lúc đó, ta cũng cần biết lượng sức mình.
Nhiều khi, cảm giác mệt mỏi kiệt quệ xuất phát từ việc ta đang cố làm những điều vượt quá khả năng.
Cố tỏ ra mạnh mẽ, thực ra là ép bản thân đi trên con đường đầy khổ ải.
Luôn có những người mù quáng cổ vũ người khác, hô hào phải bay cao, phải liều lĩnh.
Nhưng dù bạn có là một chú thỏ dũng cảm và tự tin đến đâu, bạn vẫn không thể bay lên trời được.
Sự khích lệ mù quáng từ người khác có khi chỉ khiến bạn lạc khỏi quỹ đạo cuộc sống, lầm đường lạc lối.
Bạn có đang đi sai hướng không?
Bạn có cảm thấy gánh nặng vượt quá sức chịu đựng của mình không?
Hãy dừng lại một chút, lắng nghe chính mình, và xác định lại hướng đi cho đúng đắn hơn.
Hãy nhớ rằng: Chúng ta đến thế giới này không phải để ngồi ở chỗ đẹp nhất mà ngủ quên,mà là để xem một buổi diễn thật tuyệt vời của cuộc đời.
Đọc thêm Câu chuyện chữa lành số 1: Hạnh phúc bắt nguồn từ sự giản đơn







.png)
